Hai cụ già đi viếng nghĩa trang, hỏi thăm bạn bè thân hữu, bỗng một cụ hỏi “họ đâu hết rồi”. Cụ thinh lặng, không trải lời, không có đáp án, nhưng ai cũng hiểu, cũng biết “họ đã ra đi hết rồi, chết hết rồi”. Mới ngày nào còn vui cười, hàn huyên tâm sự, vậy mà….nay đã vùi sâu trong lòng đất mẹ, giữa đồng hiu quạnh vắng, nắng mưa gió lạnh. Bao nhiêu kỷ niệm, ân tình, tất cả đã ra đi, đi mãi không về.
Họ đâu cả rồi, đứng bên mộ phần, lòng ta dâng trào, nghẹn lòng, ngậm ngùi, luyến nhớ, tri ân, các vị tiền nhân, ông bà tổ tiên. Cầu nguyện, dâng lễ, đọc kinh, hy sinh sớm chiều, xin Chúa nhân từ, thưởng công vinh phúc thiên đàng
Họ đâu cả rồi, nhắc nhớ rằng, cũng sẽ có ngày ta ra đi và không bao giờ trở lại. Trần gian tạm bợ “sống gởi, thác về”, xuôi tay nhắm mắt, chẳng mang theo được của cải vật chất, ngoại trừ công phúc, hoa quả tốt lành yêu thương. Hãy lo thu tích việc thiện, tránh xa điều dữ, thói hư tật xấu. Bất thình lình, Chúa sẽ đến vào lúc ta không ngờ, vào giờ ta không biết, phận người bụi tro, mỏng giòn, như hoa sớm nở chiều tàn, nay còn mai mất, cần phải biết tỉnh thức và sẵn sàng. Hãy nhớ, thân ta là cát bụi, sẽ trở về bụi tro mà thôi.
Ôi lạy Chúa! Xin cho các tín hữu đã ly trần được nghỉ ngơi muôn đời, và cho chúng con cũng được hưởng phúc phần mai sau. Amen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét